Sẵn nhà lúc nào cũng có gái xinh nên mình rất thích chụp hình xóa phông. Với ai không rành vụ này thì đó là cách làm cho phông nền phía sau mờ mịt để chủ thể nổi lên bần bật (xem hình minh họa). Chụp kiểu này rất dễ, chỉ cần mua ống kính có khẩu độ lớn, trước khi chụp, tập ít tạ tay để khỏi bị rung là đủ. Nhưng thôi, đừng sa đà vào vụ chụp hình. Điều mình thích ở những tấm hình xóa phông là vẻ đẹp lung linh, sắc nét và cảm giác mong manh. Vẻ đẹp đó đến từ sự tinh tế, của ống kính và của người chụp (tất nhiên).
Hơn 100 năm trước, khi chưa có máy chụp hình và ống kính khẩu độ lớn thì người ta “chụp” những khoảng khắc đẹp bằng cách nào? Không rõ lắm, chắc là rất khó, nhưng không phải là không thể. Ít nhất là với Nguyễn Tuân trong “Vang bóng một thời” (sách nằm trong series Việt Nam Danh Tác do Nhã Nam cùng NXB Hội Nhà Văn phát hành).
Thành thật thì với mình, đây chỉ là cuốn sách đọc một lần rồi thôi. Phần duy nhất nên đọc tới đọc lui là “Lời đầu sách” của Phạm Xuân Nguyên! Bởi cho dù 12 truyện ngắn của Nguyễn Tuân là 12 “tấm hình” được căn chỉnh, ngắm nghía rất công phu và tinh tế nhưng nội dung của nó là những chuyện của hơn 100 năm trước. Giống như khi đi xem triển lãm nhiếp ảnh về SG hồi vài chục năm về trước, bạn sẽ “Ồ, à, hóa ra vậy!” khi hiểu thêm về lịch sử, rồi…thôi.
Với những ai có thói quen đọc hơi “hùng hục”, bỏ qua “Lời đầu sách” thì khi đọc xong, sẽ ngẩn người rồi tự hỏi “Ông này viết hay quá. Nhưng thế quái nào mà mình lại đọc cuốn này nhỉ?!” Xin thưa, bạn đọc để nhìn thấy vẻ đẹp của những việc được thực hiện ở một đẳng cấp ngoại hạng, những việc mà theo Malcolm Gladwell trong “Những kẻ xuất chúng” thì người thực hiện nó đã có hơn 10.000 giờ luyện tập.
Đọc “Vang bóng một thời”, mình chiêm ngưỡng cái đẹp qua con mắt của Nguyễn Tuân. Gấp sách lại, liệu mình có đủ tinh tế để nhận ra vẻ đẹp từ những điều bình thường xunh quanh không? Khó nhưng không phải là không thể. Mình nghĩ rằng, tinh tế cũng giống như khả năng chụp ảnh, cứ luyện tập là sẽ thành thạo.
Người yêu người là vì vẻ đẹp của nhau. Nếu mình không thể nhìn ra nét duyên dáng trong ánh mắt, nụ cười hay thậm chí cách ăn uống thì làm gì có tình yêu?

